Giây phút Hân chỉ thẳng vào mặt chồng và mẹ anh nói: ‘Cút hết khỏi nhà tôi’, thì Trung hạ quyết tâm ly hôn.
Khó có thể tin, sau cơn “đại hồng thủy” như vậy, Hân và Trung ở thành phố Nam Định vẫn có thể bên nhau, thậm chí còn mặn nồng như thuở mới yêu. Hơn nửa năm qua Hân đã lột xác từ một cô tiểu thư ương ngạnh, quen được nuông chiều, để học cách làm một người vợ – biết tôn trọng, lắng nghe và chia sẻ trách nhiệm với chồng. Đó cũng là quãng thời gian Trung nhìn lại mình và trưởng thành hơn.
Tôi và chồng cùng 29 tuổi. Chúng tôi kết hôn hơn ba năm và có con gái hai tuổi. Tôi là con một, trước giờ được bố mẹ nuông chiều, gia đình tôi làm kinh doanh, khá giả hơn nhà chồng. Chồng yêu tôi đến mức tôn thờ, nên ngay từ lúc tìm hiểu nhau anh đã xác định sẽ ở rể nhà tôi, chứ tôi không nài ép.
Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ tôi và được lo từ cái lớn đến bé. Con đã có mẹ chăm giúp. Việc bếp núc thường anh đi làm về nấu, bố tôi phụ trách rửa bát, dọn dẹp. Tôi thì không hứng thú với việc nội trợ, nên hầu như không đụng tay đến. Anh cũng không phàn nàn về chuyện này.
Chồng tôi là phó phòng một công ty viễn thông. Bên ngoài anh là người cầu tiến, khoáng đạt được đồng nghiệp, bạn bè quý mến. Với tôi lúc nào anh cũng ngọt ngào, chu đáo. Nói chung tôi chẳng có gì để than phiền, ngoại trừ việc anh hay đi chơi, quan hệ khách hàng về muộn. Trước đây anh hay đưa tôi đi cùng nên tôi chưa thấy phiền. Có con rồi đi làm về tôi chủ yếu chỉ ở nhà, còn anh tần suất đi tuy có giảm bớt, song một tháng cũng 4-5 lần, có lúc đến nửa đêm mới về khiến tôi hoặc mẹ cứ phải thức đợi cửa. Một vài lần tôi phải gửi con cho mẹ đi cùng anh vì sợ anh tụ tập, bia bọt về muộn.
Mỗi lần như vậy hai đứa lại cãi nhau, có đêm anh đùng đùng xách vali bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Hôn nhân của chúng tôi cứ như “mèo vờn chuột”: vợ gọi điện, nhắn tin “khủng bố” – chồng chán không nghe, vợ đuổi đi – chồng tự ái bỏ đi luôn – Lại năn nỉ, xin lỗi. Được một, hai tuần yên lành, rồi lại tiếp tục giận nhau. Có lúc tôi đã nghĩ ly hôn, nuôi con một mình.
Quan hệ vợ chồng trầm trọng hơn từ cuối năm 2017, khi một lúc anh mở liền hai cửa hàng thời trang, thiếu vốn lại phải đi vay mượn. Trước giờ tính tôi làm ăn phải chắc chắn, còn anh thì hay bốc đồng, vậy nên anh chưa nói hết câu, tôi gạt ngang, phủ nhận ý kiến. Thế là hai đứa lại mặt nặng mày nhẹ.
Những ngày giáp Tết tôi chìm trong núi công việc, còn anh hôm thì đi quan hệ khách hàng, bữa đi tất niên với bạn đến khuya. Đêm 29 Tết, sau nhiều lần điện thoại, nhắn tin chồng không về, cơn giận bốc lên, lần cuối cùng tôi chửi thẳng: “Lần này tao quyết tâm bỏ mày”, cộng thêm vài câu hỗn khác.
Chồng nghe vậy không về nhà luôn. Cả đêm đó tôi nằm khóc. Hôm sau anh tỏ ra như không có chuyện gì, về nhà đón mẹ con tôi sang nhà nội ăn cơm. Mẹ tôi dặn anh: “Tết nhất cố gắng bình tĩnh bảo nhau”. Anh đáp trả: “Mẹ bảo lại con gái mẹ”.
Tôi đi xuống cầu thang nghe thấy vậy bao nhiêu ức chế lại bùng phát, quát tháo với những lời lẽ tổn thương. Chồng gọi mẹ và em của anh sang. Khi đó giận quá mất khôn, tôi nói năng không kiêng nể, chỉ tay vào mặt gia đình anh: “Tất cả cút hết khỏi nhà tôi”, và chỉ vào chồng nói: “Ra Giêng tao ly dị mày”.
Tôi bị ăn một cái tát của mẹ đẻ còn chồng dọn đồ bỏ ra cửa hàng và nói sẽ ly hôn. Cái Tết đó tôi như sống trong địa ngục. Tôi đi gặp chồng xin lỗi thì anh nói hết cách rồi.
Tháng 4 vừa qua tôi tìm đến một chuyên gia tâm lý. Chuyên gia sau khi tiếp xúc với cả hai vợ chồng, nhận định anh vẫn còn yêu tôi, nhưng thật khó để tha thứ hành động xúc phạm đó. Được chuyên gia phân tích tôi mới nhận ra cái sai cơ bản của mình là đã không tôn trọng chồng, gia đình anh, cả trong lời nói lẫn ứng xử. Việc tôi không bếp núc, không chăm con cũng xuất phát từ sự ỷ lại mình “cao giá” như thế.
Việc đầu tiên tôi sửa sai là đến quỳ gối thành tâm xin lỗi mẹ chồng. Sau hai lần thì bà đồng ý tha thứ. Với chồng, để chinh phục lại trái tim anh thực sự không dễ dàng, bởi lúc đó anh vẫn ở ngoài cửa hàng. Tôi bắt đầu vào bếp học nấu nướng, hàng ngày làm cơm mang qua cho chồng, mua sắm cho anh những vật dụng cá nhân cần thiết, điều mà trước đây chỉ có anh làm cho tôi. Tôi cũng dành thời gian tự tay chăm sóc con nhiều hơn chứ không phụ thuộc hoàn toàn bà ngoại.
Biết anh ra ngoài đi công việc, tôi cũng không sồn sồn “dội bom” tin nhắn hay gọi đến cháy máy, mà chỉ dặn anh uống ít, chú ý lái xe an toàn. Cuối tuần tôi chủ động đưa con về thăm ông bà nội thay vì chờ ông bà tới thăm, đưa con ra cửa hàng để hai bố con bên nhau nhiều hơn.
Tháng 6 tôi có chuyến đi du lịch Đài Loan, thấy nhớ chồng con da diết. Lúc về từ sân bay tôi đến thẳng cửa hàng gặp chồng, hai đứa đã ngồi lại mở lòng nói hết với nhau, cuối cùng anh chấp nhận tha thứ. Anh cũng nhận lỗi về những lần đi chơi “tới bến”. Anh hứa từ giờ sẽ hạn chế, chỉ đi khi thực sự cần thiết, còn lại để dành thời gian cho mẹ con tôi.
Mọi chuyện đã qua là một bài học để chúng tôi ứng xử trưởng thành hơn. Giờ hai đứa giao hẹn có chuyện gì cũng sẽ cố gắng đặt mình vào đối phương để hiểu, có mâu thuẫn gì sẽ đóng cửa bảo nhau, giải quyết trong ngày, không làm to chuyện ảnh hưởng đến bố mẹ hai bên nữa. Chúng tôi dự tính sẽ mua nhà ra riêng khi sinh em bé thứ hai.
Luật sư, chuyên gia tâm lý Hoàng Hải Vân (Hà Nội), người tham vấn cho vợ chồng Trung – Hân cho biết, từng nhiều năm tư vấn hôn nhân, đây là trường hợp hiếm hoi có thể tránh được ly hôn ở “phút 89”.
Theo chuyên gia, trong ca này, để mối quan hệ xảy đến mức đó là do lỗi ở cả hai. Người vợ đã không tôn trọng chồng, không hoàn thành trách nhiệm chăm sóc gia đình, con cái, ít khi về thăm gia đình chồng. Trong khi người chồng lại chấp nhận việc vợ không bếp núc, dễ dãi với cách đối xử của vợ dành cho mình và gia đình. Hôn nhân không chỉ là chiều chuộng nhau, mà còn là trách nhiệm. Hành động, lời nói của Hân vào sáng 30 Tết không phải là bộc phát mà là hậu quả của chuỗi sai lầm ứng xử đã tích tụ rất lâu. Chuyên gia đã đề nghị Trung tạm thời hoãn quyết định ly hôn để Hân có cơ hội sửa sai.
Nhà tâm lý trao đổi thêm, đối với một người kinh doanh như Trung, việc đi giao tiếp khách hàng là hoàn toàn bình thường. Tuy nhiên, cũng có thể hiểu phản ứng của Hân mỗi lúc chồng đi về khuya như vậy. Chuyên gia đưa ra kiến nghị, người chồng nên báo trước lịch tiếp khách với vợ và thời điểm về nhà, để cho vợ yên tâm.
Phan Dương